L và đám bạn gã không bao giờ mua thuốc gần nhà, thứ nhất dễ bị cho vào “sổ đen”, ảnh hưởng đến uy tín của “lão gia”, thứ hai (quan trọng hơn) là chỉ Hà Nội mới có “thuốc sạch”. Vì thế, dù đêm tối, mưa gió, xa xôi thì vẫn cứ phải là lên Hà Nội, hoặc bí lắm thì phi ôtô sang các tỉnh lân cận. Mua một lần để dùng cả tuần.
Đang xem: Tỉnh lẻ là gì, nghĩa của từ tỉnh lẻ trong tiếng việt
Có vợ và chưa vợ. Điều đó không quan trọng, càng không phải là vấn đề với những kẻ vốn không quan tâm đến bất cứ thứ gì trên cuộc đời này, ngoài cái sự chơi. Ở cái tỉnh bé nhỏ, cách Hà Nội đến ngót trăm cây số như N.B. thì nhất cử, nhất động của các thiếu gia đều khiến mọi người xì xào. Điều đó thật không hay tí nào, nếu như những lời bàn tán ấy ảnh hưởng đến uy tín của các “lão gia”. Họ cũng nhớ lời các cụ lắm: “Chăn trâu thì chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà làng bắt mất trâu”. Dại gì, cứ leo tuốt lên xe con, ngồi hai tiếng đồng hồ lên tới Hà Nội. Tha hồ chơi, tha hồ quậy. Ai biết đấy là đâu…Mới tậu được chiếc xe Camry “3 chấm”, L – con một chủ doanh nghiệp đang rất nổi ở tỉnh này phôn ngay cho 2 thằng bạn, rủ đi thử xe. Học lái thì gã mới chỉ sơ sơ qua vài thằng khác, ấy thế mà dám leo lên, tuốt một lèo hơn 30 cây số ra N.Đ.… ăn một bữa bánh cuốn Làng Kênh (bánh cuốn vốn được coi là đặc sản ở đây). Chợt nghĩ đến một đứa bạn, nhà tít tận T.H., cả hội vội vàng quay xe về đón. Và lần này, cứ thẳng đường 1A, họ rồ ga chạy về Hà Nội. Ăn tối ở một nhà hàng, đợi đúng 10 giờ, mò vào O… Club, rửa mắt với những màn lắc của các kiều nữ xinh như mộng và có khuôn mặt lạnh còn hơn băng giá Bắc cực. 1 giờ sáng, thuê phòng nghỉ lại khách sạn. Đi cả ngày đường, dù là thanh niên trai tráng thì cơ bắp vẫn cứ mỏi nhừ, thế thì phải “đề nghị” ngay mấy em gái đến trị liệu chứ không thì còn hơi sức đâu mà về. Ở tỉnh nhà cũng có, nhưng “vấn đề kỹ thuật mà nói”, thì không thể bằng mấy cô bé đã được đào tạo bài bản như trên này – L nhí nhẩm nói với tôi như vậy. Để sáng ra còn phải về sớm, kịp cho một gã trong hội ngày mai… lên xe hoa.Đó chỉ là một “tour” ăn chơi trong vô số “tour” không cần lên lịch trước, được thực hiện bởi bất cứ cảm hứng đến bất chợt nào. L nói rằng, buổi đi chơi hôm ấy là để chia tay một thằng trong hội ngày mai lấy vợ. Mới hôm rồi gặp lại, vẫn 4 gã ấy, lại với lý do “kỷ niệm một tuần sau ngày cưới”. Tất nhiên là những cô vợ của họ không bao giờ có mặt trong những cuộc vui đàn ông đó, bởi các gã không muốn cho vợ mình biết rằng, chồng họ – ngoài miệng lưỡi dẻo quẹo ra thì chỉ là những kẻ chơi bời trác táng và là những con nghiện, con lắc có thâm niên. Tuy thế, họ không bị phát hiện bởi họ có quá nhiều tiền để đảm bảo đủ thuốc. L và đám bạn gã không bao giờ mua thuốc gần nhà, thứ nhất dễ bị cho vào “sổ đen”, ảnh hưởng đến uy tín của “lão gia”, thứ hai (quan trọng hơn) là chỉ Hà Nội mới có “thuốc sạch”. Vì thế, dù đêm tối, mưa gió, xa xôi thì vẫn cứ phải là lên Hà Nội, hoặc bí lắm thì phi ôtô sang các tỉnh lân cận. Mua một lần để dùng cả tuần. Có thằng nghiện nào sướng như gã không cơ chứ. Đám dặt dẹo gầm cầu, xó xỉnh cứ gọi là phát ghen lên. Thế thôi nhưng lúc nào cũng áo trắng cắm thùng, càvạt sạch sẽ, người mới gặp đố dám nói rằng, đấy là cầu thủ đá cho đội “Ri-an-man-đờ-rít”. Mà lại là công chức hẳn hoi, dù rằng, với gã, xài thuốc nào “phê” hơn, kết hợp loại nào với loại nào thì “hiệu quả” hơn, gã còn nắm rõ hơn là mấy bài học nghiệp vụ. Tôi biết gã từ khi gã còn là cậu học sinh cấp III gầy như que củi, vài năm gặp lại, gã vẫn “vô tư” thế, cười nói suốt ngày. Bạn gã bảo gã sướng vì cái khoản tiền là luôn được “viện trợ”. Một buổi chiều nọ, L nhắn tin cho tôi bảo, đang buồn lắm, buồn mà không hiểu vì sao. Thoạt đầu, tôi cứ nghĩ chắc gã lại vừa nhận được thiếp mời cưới của ai đó và chợt nghĩ đến số kiếp long đong của mình, yêu mãi mà chẳng cô nào “vào chung kết”, hoặc cùng lắm là vừa có thằng bạn nào đó sốc thuốc chết. Hóa ra, gã buồn vì mấy năm nay, cảm giác lên tiên của gã chỉ có thế, lần nào cũng giống lần nào, mà cứ mãi như thế thì cũng chán thật. Chẳng biết nghe ai xui, gã tức tốc tìm mua bằng được loại thuốc tiêm cho người bị chó dại cắn để… chích (vì nghe nói phê lắm). Khốn nạn cho gã mà cũng là may cho gã, âm phúc nhà gã vẫn còn dày dặn lắm, bữa ấy, gã mới chỉ trợn ngược mắt lên thôi chứ chưa làm sao cả, sơ cứu tí ti là tim lại đập bình thường. L bảo, gã cao số, thằng khác dính vào nghiện ngập như gã thì có mà chết ngay từ “tập 1”, chứ gã đóng đến “tập 40” rồi mà vẫn… ngon lành cành đào.–PageBreak–Có lần, gã mò một mình lên Hà Nội, tôi ngạc nhiên vì không thấy cánh “thiếu gia” bạn gã đi cùng, gã bảo: “Lần này quyết tâm cai bo cho con bồ biết mặt”. Tưởng gã đùa, ai dè L làm thật.
Xem thêm: Khác Biệt Giữa Stroke Là Bệnh Gì, Hiểu Stroke
Xem thêm: Ý Nghĩa Của Tên Yuki Nghĩa Là Gì ? Nghĩa Của Từ Yuki Trong Tiếng Nhật Là Gì
Gã thuê một nhà nghỉ và bác sĩ cai cho gã chính là cô bồ. Thuốc của gã chỉ là mấy viên an thần. Tự nhét giẻ vào mồm và trói mình lại trước khi lên cơn, sau hai ngày thì L nằm thẳng cẳng như cái xác không hồn, chăn màn tung tóe. Chỉ khổ cho đám khách ở các phòng bên cạnh, không sao “nghỉ” được đúng nghĩa bởi tiếng động phát ra mà họ cứ ngỡ anh chị này lâu ngày không gặp nhau. Bận ấy, gã cai không phải vì nghĩ đến tương lai của mình mà chỉ vì lời thách đố của cô bồ và cũng thử một lần xem mình có “máu” không. Thói chơi ngông đã giúp gã “giật le” được với người đẹp. L bảo, bao giờ hết tiền, gã sẽ tự cai. Con xế của gã đàng hoàng là Dylan thật, nhưng khổ một nỗi lại là biển ngoại tỉnh, mà biển ngoại tỉnh thì dù tứ quý cũng vứt, một khi đã lượn lờ trên Hà Nội, kiểu gì gã cũng bị “nhìn đểu” ngay. Điều ấy khiến L “a cay” lắm, gã mò ra chợ giời mua biển đểu, đàng hoàng dẫn dệu trên phố chán rồi mò vào vũ trường. Đến khi về, anh nhân viên dắt chiếc xe ra cho gã. Gã nhìn mãi không thấy biển số tứ quý của mình đâu, chửi loạn lên rồi khăng khăng không phải xe của mình. Nhìn kỹ thì cũng thấy giống, nhưng nhất định không phải vì số xe của gã khác cơ. Thế đấy! Cái đầu óc “Thị Nở” của gã suýt thì gây chuyện, rượu mạnh, ma túy làm cho gã quên hết sự đời.Không phải vì cái nơi gã đang sống “thiếu đất” để những kẻ như L và các bạn của gã chơi, mà vì gã chơi ở đó mãi rồi, chán lắm, mà với những kẻ suốt ngày chỉ nghĩ ra trò mới để chơi thì hẳn là một sự buồn như… con chuồn chuồn, buồn đến không muốn sống nữa. Cách đây mấy năm, hồi chưa có ôtô, một đêm, hội của gã có thể đi đi về về giữa NB và Hà Nội đến hai lần, hoặc mò ra NĐ, vào BS, TH suốt ngày, chả có công việc gì cả, chỉ là để cho đỡ buồn, để được nhìn những khuôn mặt mới hơn, lạ hơn. Hôm nọ, giữa đêm gã điện cho tôi, cười oang oang kể rằng, vừa “làm xiếc” trên đường, hóa ra gã trêu mấy bác dân phòng. Hội của gã cả trai lẫn gái dàn hàng ngang ra, đề ga, nẹt pô ầm ĩ, cứ như chuẩn bị đua đến nơi. Chán rồi chúng lại diễu hành trên đường, chậm chạp, từ từ như trêu ngươi cuộc đời. Nhàn cư vi bất thiện. Quả là với đám thanh niên hư hỏng này, rất khó khăn để điều trị khi mà tiền nong chúng vẫn được chu cấp đầy đủ. Còn từ gì khác dành cho chúng ngoài “bó tay chấm com”.Bạn thân của L là “M xì tin” (dân QN), nhà buôn hàng điện lạnh Trung Quốc. Gã này rất “chim cú” với đám trai Thủ đô, chỉ vì cái tội hay bị trêu “quê mày thằng cũng con mà con cũng con”. M bảo với tôi: “Em chỉ kém bọn nó cái… biển, còn đâu hơn phân hết…”. Chả biết cái “phân” gã tính bằng đơn vị nào, chỉ thấy càng ngày gã càng tỏ ra chịu chơi với những “quả” lô lên tới nghìn điểm, những trận cá độ hàng chục “chai”. Gã không được thừa hưởng cái gien buôn giỏi như cha mẹ, mà chỉ giỏi làm giàu cho ngành Bưu chính, có ngày gã “ru” cô bồ ngủ hết 3 cái card, di động cứ gọi là nóng rẫy như cá chép om dưa. Sinh nhật vừa qua của nàng, gã bao luôn phòng tầng 3 của một nhà hàng karaoke trên phố NCT, để cho đám bạn lắc. Gã ghét cay ghét đắng mấy con nhỏ tiếp viên ở khu du lịch gần nhà. Nhìn thấy đám thanh niên trẻ như gã là nguây nguẩy, không buồn đáp lời, lại chỉ thích líu lô với mấy “đại gia” đầu đã hai thứ tóc. Ừ thì các “đại gia” lắm tiền thật, nhưng gã nào có kém gì, chẳng làm ra được chứ gã vẫn… xin được đấy thôi. Hồi lên HN ôn thi đại học, gã chê nhà trọ chật chội nóng bức, nên thuê nhà nghỉ ở gần 1 tháng, đi thi toàn vẫy taxi. M bảo, nếu “vẫy” được máy bay, gã cũng đi cho biết. Thuốc lắc bây giờ không phải là mối quan tâm đối với gã, gã bảo rằng, chỉ có thằng hâm thời đại này mới chơi thuốc lắc, để rồi ngoáy như con ròi. Dân chơi chính hiệu đã chuyển sang hàng “ke” rồi. Không hẳn là tôi không muốn tìm hiểu sâu về loại tệ nạn này, mà bởi vì không muốn chứng kiến cái cảnh mà những kẻ như M, như L đang tự chôn đời mình vào những trò chơi chết người. Nghe nói nôm na, “ke” là một thứ ma túy dạng xịn nhất và hiện đang xuất hiện trong các vũ trường hiện nay, rất dễ “qua mặt” cơ quan chức năng bởi cách thức sử dụng đơn giản, dễ dàng. Hêrôin còn phải đốt chứ loại này chỉ việc ngửi là xong, nhưng giá cả thì đắt dễ sợ nên chỉ có dạng “thiếu gia” mới đủ tiền mà thôi. Về dự đám cưới L, tìm mãi không thấy gã đâu, hóa ra gã đang phải “chạy sô” một đám 49 ngày thằng bạn mới “ra đi”. Nghe nói, trước lúc từ giã cõi đời, bạn bè vào thăm “thằng bạn”, mỗi người được phát cho một chiếc… khẩu trang, vì gã này đã bị AIDS giai đoạn cuối, lên cơn dữ dội với chứng lao phổi hành hạ. Thế mà trong cơn ho đứt quãng, gã cũng cố thều thào được mấy tiếng trăng trối, ý rằng “chúng mày ở lại đừng làm khổ gia đình nữa”. Trên đời này, chẳng có thứ âm nhạc nào có ý nghĩa bằng nhạc tiễn biệt người chết. Và cũng chẳng có lời nói nào thuyết phục hơn lời trăng trối của một người sắp bước sang thế giới bên kia, lời nói được gạn lọc từ cái kiếp nhân sinh đã nếm đủ đắng chát, ngọt bùi, dù người ấy là một vĩ nhân hay một con nghiện